Abramovich sẽ dứt bỏ mối quan hệ với Chelsea hoàn toàn. Đó là một quyết định đau đớn, nhưng ông vẫn phải làm, vì CLB, vì người hâm mộ.
Nếu một con người xuất hiện trong đời ta, và rồi chính những cảm nhận của ta về con người ấy thay đổi ngược chiều theo thời gian, chắc chắn người đó phải là một người đặc biệt. Dễ tìm ví dụ thôi, một cô gái nào đó đến, và ta yêu nàng, rồi trải qua thời gian, tình yêu không còn nữa, chỉ còn lại mối hận đi nữa thì chắc chắn người con gái ấy cũng vẫn là một người vô cùng đặc biệt, tạo dấu ấn trong một quãng đời đặc biệt của ta. Còn trong trường hợp nếu người mới xuất hiện và ta không có chút cảm tình nào, thậm chí là ghét, qua thời gian, ta lại càng ngày càng trân trọng, yêu quý người ấy hơn, người ấy rõ ràng quá ư là đặc biệt.
Những ngày đầu tiên Abramovich xuất hiện ở Stamford Bridge, với cái cách đầu tư choáng ngợp cả châu Âu của ông, đã không ít ủng hộ viên của các đội bóng khác cảm thấy ghét người đàn ông Nga này. Họ nhìn thấy ở ông sự hợm mình. Họ kết tội ông dùng tiền mua thành tích. Nhưng sau 19 năm trôi qua, đã không còn những cái nhìn như thế nữa. 19 năm của Abramovich, ấn tượng lớn nhất không phải là biến Chelsea thành một thế lực săn danh hiệu mà ở điểm khác. Đó là một đội bóng đã tự lực cánh sinh được nhờ vào nguồn thu và nguồn chi cân đối. Đội bóng ấy như một doanh nghiệp thực sự. Số lượng ủng hộ viên cơ sở tăng lên tới con số nghìn phần trăm so với hai mươi năm qua. Anbramovich thực sự đã biến Chelsea thành một thương hiệu toàn cầu, với cách tiếp cận con đường chinh phục danh hiệu căn cơ hơn, cẩn trọng hơn và có chiều sâu hơn.
Tất cả những thành tựu ấy khiến người ta phải kính trọng Abramovich. Những dèm pha hai mươi năm trước đã biến mất hoàn toàn để thay vào đó là những học hỏi đúng nghĩa. Ai cũng hiểu, Abramovich đến với Chelsea là vì Chelsea chứ không phải vì bất kỳ mục tiêu nào khác. Ông đã cống hiến hết mình cho nó. Và khi ra đi, ông cũng lựa chọn con đường cống hiến tốt đẹp nhất, một cái kết chỉ có thể có trong cổ tích.
Abramovich sẽ bán Chelsea với mức giá ít nhất hơn gấp 10 lần giá mua nó ngày nào. Sự tăng trưởng về giá trị này đến từ những phát triển về thương hiệu, từ những thay đổi cơ sở vật chất hạ tầng, mà điển hình là trung tâm huấn luyện và sân Stamford Bridge. Và điều kỳ lạ là ông sẽ không nhận về một đồng nào tư khoản tiền bán Chelsea. Ông lập 1 quỹ từ thiện vì các nạn nhân chiến tranh ở Ukraine và để tái thiết Ukraine hậu chiến sau này. Không những thế, khoản nợ của Chelsea với ông, ước tính khoảng 2 tỷ bảng, cũng sẽ không còn tồn tại nữa sau khi CLB vào tay chủ mới. Xét về kinh tế, nhiều người đầu tư vào bóng đá và thu lợi rất nhiều. Abramovich chọn con đường được xem là “mất” nhưng cái mất mát tài chính này lại cho ông một cái được quá lớn: hình tượng và nhân cách một con người.
Trong khủng hoảng Nga - Ukraine, rất nhiều người Nga vô tình trở thành kẻ thù của số đông một cách phi lý. Như cái cách đội trưởng ĐT Nga Artem Dzuyba đã nói rằng “biết bao nhiêu thù hận, rác rưởi đã và đang được trút lên những người Nga bất chấp nghề nghiệp và vị trí của họ là gì”. Giữa cơn căm phẫn thiếu tỉnh táo của số đông, được thổi phồng thêm bởi chính những cầu thủ, vận động viên Ukraine như Mykolenko chẳng hạn, hành động của Abramovich rất nên nhận được sự kính trọng. Quỹ từ thiện cho nạn nhân chiến tranh ở Ukraine, và để tái thiết Ukraine hậu chiến, nó là câu trả lời của một người Nga chân chính, một người Nga tự hào mình đến từ một dân tộc vĩ đại.
Abramovich ra đi và Marina Granovskaia, cánh tay đắc lực của ông cũng sẽ ra đi. Họ sẽ trả lại Chelsea cho nước Anh, một Chelsea thuần khiết “không Nga” như người Anh mong muốn. Cái cách Abramovich đến và xây dựng Chelsea là cách của một chủ tịch xuất sắc. Cái cách Abramovich rời Chelsea ra đi là cách của một chủ tịch vĩ đại.
Abramovich, cảm ơn và tạm biệt Ngài. Chỉ mong người sẽ mua lại Chelsea từ Ngài sẽ có hành động và con đường xứng với những gì Ngài đã làm với Chelsea, thể hiện một tình yêu thực sự dành cho CLB chứ không phải nhìn vào đó như một cơ hội vụ lợi cho riêng mình.