Loạt luân lưu 11/11 cầu thủ tham gia đấu súng đã đẩy trận chung kết Europa League đi đến tận cùng điểm tới hạn của nó. Và khi thủ môn Rulli đẩy thành công quả sút hỏng ăn duy nhất trong loạt đấu, do chính đồng nghiệp De Gea thực hiện, nó cho thấy đó là một cuộc chơi nghiệt ngã thực sự, khi hai HLV phải dùng từng quân bài đối diện nhau, cho tới tận quân bài cuối cùng...
Khi đã phải dìu nhau đến chấm luân lưu đếm cú sút, chờ cản phá hoặc sai lầm để phân định chiến thắng, rất khó để nói ai hay hơn ai. Đó không phải là may rủi đơn thuần như nhiều người quen nói. Đó là cân não, với chiến thắng sẽ dành cho ai có tâm lý vững vàng hơn. Và khi mà cả 11 cầu thủ trên sân đến tận phút chót của hiệp phụ thứ nhì đều phải thử sức với bài cân não ấy, chúng ta mới thấy Man Utd và Villarreal vào chung kết là quá xứng đáng.
Khoảnh khắc làm tan vỡ trái tim của các Manucians đêm qua
10/11 cú sút thành công. Cú sút thất bại duy nhất rơi vào khoảnh khắc cuối cùng, khoảnh khắc căng thẳng nhất, và lại được thực hiện bởi một thủ thành, càng cho thấy giây phút “bắn đòm” ấy kinh khủng đến mức độ nào. Nhìn lại cú sút của De Gea, cũng khó có thể trách anh được. Nó không phải cú dứt điểm yếu ớt, hiền lành, ngờ nghệch của một người ít dứt điểm. De Gea cũng chọn góc khó nhằn cho Rulli. Chỉ có điều, tốc độ bóng là không đủ để bóng vào lưới trước khi Rulli đạt tầm với.
Thực tế, Villarreal đã có thể thắng trên chấm luân lưu từ sớm hơn. Rulli phán đoán hướng bóng rất tốt. 3 lần tay Rulli đã chạm bóng nhưng đều chưa đủ độ rướn để đẩy nổi những cú sút căng của các cầu thủ Man Utd. Rõ rệt nhất là cú sút của Luke Shaw. Chỉ một “li ông cụ” thôi là Rulli đã có thể khiến một trong những người chơi hay nhất Man Utd mùa giải này trở thành tội đồ. Cơ bản, Rulli không có một thể hình lý tưởng như De Gea hay nói vui vui, anh không có đôi cánh tay “Gadget”.
Nhưng lẽ ra Man Utd đã có thể có một thế trận khác, một thế trận có cơ hội mang lại chiến thắng trong 120 phút, thậm chí là 90 phút, dù bị dẫn bàn trước. Villarreal mở tỷ số nhờ pha cố định hoàn hảo nhưng tổng thể, họ chỉ hơn Man Utd ở điểm khống chế rất tốt trung tuyến chứ không tỏ ra quá nguy hiểm đối với khung thành De Gea. Và khi Man Utd có bàn gỡ nhờ công của Cavani, Villarreal cũng đã thận trọng hơn nhiều trong khi phía Man Utd tinh thần cũng hưng phấn hơn. Song, chính vì sự thận trọng quá mức của Solsa mà Man Utd đã bỏ lỡ cơ hội có thể kiếm tìm chiến thắng ngay trong thời gian thi đấu chính thức.
Solskjaer cho rằng thất bại của Man Utd là không thể ghi thêm bàn trong 120 phút thi đấu
Solsa hứa sẽ mang lại danh hiệu cho CĐV Man Utd cách đây khoảng hơn 1 tuần, sau trận tiếp Fulham ở vòng 37 Premier League. Lời hứa ấy có lẽ đã ám ảnh ông, và tạo nên một áp lực. Áp lực đó khiến ông bước vào trận chung kết với một sự tính toán quá cầu toàn và thay đổi một công thức cân bằng do chính ông đã tạo ra cho Man Utd thời gian qua.
Khi Maguire không thể ra sân, nhiều người lo ngại về hàng thủ của Man Utd. Nhưng phải thừa nhận, dù cho bàn thua có lỗi của Lindelof một chút vì chậm thời điểm đeo bám đi nữa, hàng thủ của họ đã chơi tốt trước Villarreal. Điểm yếu duy nhất của hàng thủ ấy là khoảng trống sau lưng Wan-Bissaka, chỗ mà Villarreal khai thác nhiều nhất. Song, nỗ lực hết mình của chính Wan-Bissaka cùng sự bọc lót tốt của McTominay đã giúp Man Utd không để Villarreal có thể khoét sâu điểm yếu này.
Trong khi đó, ở biên trái, Luke Shaw đã chơi quá hay. Nói không ngoa, Luke Shaw và McTominay chính là hai người chơi hay nhất Man Utd ở trận chung kết Europa League. Và khi hàng thủ chơi tốt như vậy, Cavani cũng chơi rất tốt ở phía trên, thứ khiến Man Utd không thể duy trì áp lực tấn công ở cường độ cao đủ để khiến Villareal phải vỡ lại nằm ở sự mất kết nối của bộ 3 Rashford - Bruno - Greenwood.
Nếu nhìn lại bản đồ nhiệt, xem lại trận đấu, chúng ta sẽ thấy Pogba đã được “di dời” khỏi vị trí mà chính Solsa đã đặt anh vào đó trong quá trình hồi sinh đầy ngoạn mục của Man Utd ở nửa sau mùa giải này. Sự thay đổi công thức này khiến một Bruno đã quá mệt mỏi sau 1 mùa giải cày ải liên tục không có được sự hỗ trợ cần thiết trong khi trung tuyến Man Utd mất đi tính chiến đấu vốn có của mình.
Bản đồ nhiệt của Pogba trong trận chung kết Europa League
Quá trình hồi sinh của Man Utd ở mùa giải qua gắn liền với công thứ hai tiền vệ trụ (chủ yếu là Fred - McTominay) và đưa Pogba lên chơi gần với vòng cấm hơn. Chính việc Pogba chơi gần vòng cấm hơn giúp Man Utd có được hai điểm mạnh. Thứ nhất, tăng hiệu quả tranh chấp ở ngay phần sân đối phương, khiến họ không phát triển từ tuyến dưới được, đồng thời có thể giúp Man Utd kiếm tìm được cơ hội phát sinh sớm ngay ở không gian tấn công hiệu quả nhất. Thứ hai, lối di chuyển tự do của Pogba và Bruno sẽ khiến hàng thủ đối phương khó “bắt bài” và Pogba trở thành một cầu nối hỗ trợ hiệu dụng cho Bruno thi triển tài năng của mình.
Khi Solsa đưa Pogba về chơi cặp bên cạnh McTominay, ông vẫn giữ sự thận trọng ở trung tuyến nhằm chống lại một hàng tiền vệ đông quân số hơn của Villarreal. Sự thận trọng ấy là đúng bởi nếu Man Utd không chơi 2 trụ trong trận chung kết, họ có thể mất quyền kiểm soát tuyến giữa trước một Villarreal đông tiền vệ và có chất lượng đồng đều.
Nhưng trong sự thận trọng ấy, Solsa vẫn nuôi một ý đồ muốn tạo áp lực thường xuyên để săn tìm bàn thắng. Do đó, ông dùng Rashford - Cavani - Greenwood cùng ra sân từ đầu với kỳ vọng Pogba nếu thoát được pressing sẽ tạo ra thêm một nút nữa giúp Man Utd luôn có 5 người tham gia tấn công. Song, khi mà áp lực cạnh tranh trung tuyến từ Villarreal quá lớn, Pogba đã không thể tạo thành một nút như Solsa kỳ vọng. Và nói thẳng, khi hàng công của Man Utd thiếu một sự hỗ trợ đầy sáng tạo, có sức mạnh tì đè, có kỹ thuật cá nhân điêu luyện như Pogba, hàng công ấy mất đi rất nhiều uy lực vốn có của mình.
Đó là lý do vì sao Bruno không toả sáng ở trận chung kết này như kỳ vọng. Sự không toả sáng ấy không phải do anh kiệt sức, càng không phải như người ta nói đại ý rằng anh không chơi xuất sắc ở các trận đấu lớn. Bóng đá là môn thể thao mà mỗi cá nhân đều cần đối tác tốt. Bruno thiếu đối tác, Bruno cũng trở nên bình thường mà thôi.
Nhìn cách Solsa lựa chọn cặp tiền vệ trụ và các đối tác tấn công phía trên, chúng ta dễ liên tưởng đến hình ảnh ông trăn trở với 13 lá bài binh xập xám. Xếp các chi đồng đều hay dồn sức mạnh vào chi dưới để đảm bảo tính chắc chắn đây? Có lẽ đó là câu hỏi Solsa cân nhắc nhiều ngày nay. Quyết định cuối cùng của ông là khá dung hoà và có phần mạo hiểm đôi chút khi kỳ vọng Pogba có thể xoay chuyển nhanh từ vai số 6 sang vai số 8 và ngược lại. Chính cái mạo hiểm nhỏ ấy đã đủ trả lời tất cả câu hỏi vì sao Man Utd không thắng trong 90 phút hay 120 phút.
Solskjaer đã không đủ mạo hiểm với Pogba, và đó là một phần nguyên nhân khiến cho Man Utd thiếu cơ hội tốt
Mạo hiểm lớn có thể sập hầm lớn, hoặc thành công mỹ mãn. Nếu chọn đá 1 trụ duy nhất, là McTominay, đó có thể là mạo hiểm lớn. Chưa chắc lựa chọn mạo hiểm lớn đã phải là lựa chọn đúng và ngồi mổ xẻ sau khi có kết quả rồi thì quá đơn giản trong khi dự đoán tình thế từ trước đó nhiều ngày lại là việc phức tạp vô cùng. Nhưng có một thực tế chúng ta cũng không nên bỏ qua lúc này. Đó là Solsa đã chủ trương một Man Utd phòng ngự phản công trước các đối thủ khó và chủ trương ấy đã vận hành cực xuất sắc ở mùa giải này. Vậy mà ở chung kết Europa League vừa rồi, chủ trương ấy bỗng dưng mờ nhạt hẳn.
Phải chăng, Solsa cho rằng Villarreal không khó? Không, ông không nghĩ thế. Chỉ là ông bây giờ mới nếm trải cái day dứt tính toán biện pháp tốt nhất cho đội bóng trong nghề huấn luyện là gì. Day dứt tính toán này sẽ khiến ông ngày càng kinh nghiệm hơn, thứ kinh nghiệm rất cần thiết cho mùa sau, mùa của Champions League.
Hà Quang Minh