Đội tuyển bóng đá Việt Nam tiếp tục đối mặt với thách thức lớn khi khả năng tấn công thiếu sắc bén vẫn là điểm yếu cố hữu. Dù có những khoảnh khắc bùng nổ nhờ sự tỏa sáng cá nhân như tiền đạo Xuân Son, nhưng việc phụ thuộc quá nhiều vào một ngôi sao đã khiến lối chơi của đội không thực sự linh hoạt và hiệu quả. Tình trạng tương tự cũng được thấy rõ ở đội U22 Việt Nam khi tham dự Panda Cup 2025, nơi hàng công thiếu sự đột biến và thường xuyên bị áp lực bởi các đối thủ mạnh hơn.

ĐT Việt Nam phụ thuộc nhiều vào Xuân Son.
Sự đóng góp quan trọng của tiền đạo gốc Brazil Xuân Son qua bàn thắng trên chấm phạt đền tạo cảm giác quen thuộc cho người hâm mộ. Tuy nhiên, phía sau niềm vui ấy lại là nỗi lo về việc đội tuyển vẫn đang quá dựa dẫm vào một cá nhân để ghi bàn. Trong hiệp một, hàng công của đội vận hành thiếu liên kết rõ ràng, thiếu nhân tố dẫn dắt và thể hiện sự rời rạc trong các pha phối hợp. Tiến Linh với cơ hội ngon ăn nhưng bỏ lỡ đã phần nào phản ánh tâm lý thi đấu chưa vững vàng và áp lực đang đè nặng lên các tiền đạo. HLV Kim Sang Sik đã phải thực hiện thay đổi đến bốn vị trí ngay đầu hiệp hai, trong đó có việc đưa Xuân Son trở lại sân nhằm cải thiện tình hình.
Sự điều chỉnh nhân sự ngay lập tức phát huy tác dụng khi Xuân Son không chỉ đơn thuần ghi bàn mà còn trở thành điểm tựa sáng tạo trong các tình huống phối hợp tấn công. Màn làm tường tốt giúp đồng đội Tuấn Hải có cú dứt điểm trúng xà ngang minh chứng vai trò quan trọng của tiền đạo này trong hệ thống chiến thuật. Kể từ khi được giới chuyên môn quốc tế đánh giá cao sau màn trình diễn ấn tượng tại AFF Cup 2024, Xuân Son luôn giữ vị trí trung tâm trong cách triển khai tấn công của đội tuyển. Khả năng giữ bóng kỹ thuật, tranh chấp quyết liệt và xử lý nhanh trong không gian hẹp giúp anh tạo ra những bước ngoặt quan trọng trên sân.
Tuy nhiên chính sự phụ thuộc dần trở thành con dao hai lưỡi khi mà mỗi lần Xuân Son vắng mặt đều khiến hàng công của đội tuyển gặp khó khăn nghiêm trọng. Trong khoảng thời gian anh dưỡng thương kéo dài gần 10 tháng, các trận đấu với Nepal một tháng trước đây cho thấy rõ dấu hiệu bế tắc: chỉ ghi được một bàn thắng ít ỏi và thiếu những pha bóng sắc nét từ tuyến trên. Đó là hồi chuông cảnh báo về sự cần thiết phải xây dựng phương án tấn công đa dạng hơn.

HLV Kim Sang-sik còn nhiều việc phải làm.
Dù chiến thắng mang về ba điểm quý giá nhưng đó chưa phải lời giải trọn vẹn cho những vấn đề tồn tại ở hàng công Việt Nam. Để tiến xa hơn và tạo dựng thành tích ổn định tại các giải khu vực cũng như châu lục, đội tuyển cần hơn một ngòi nổ chủ lực. Không thể tiếp tục đặt niềm tin tuyệt đối vào tài năng cá nhân trong khi đối thủ ngày càng am hiểu chiến thuật và phòng ngự chặt chẽ hơn.
Phía bên kia, đội U22 Việt Nam cũng phản ánh thực trạng tương tự khi bước ra đấu trường quốc tế trẻ như Panda Cup 2025. Họ thể hiện sự bế tắc rõ nét trong khâu ghi bàn với chỉ một lần lập công suốt ba trận, bàn thắng đó lại xuất phát từ sai lầm bên phía đối phương chứ không phải từ nỗ lực tạo đột biến của chính bản thân. Trước sự áp đảo cả về thể lực lẫn tốc độ pressing của các đối thủ như U22 Uzbekistan hay U22 Hàn Quốc, U22 Việt Nam thường xuyên để mất thế trận và không tận dụng tốt các pha phản công do xử lý cuối cùng kém chính xác.
Dù bộ khung U22 đã gắn bó lâu dài qua nhiều giải trẻ, sự khác biệt đẳng cấp giữa họ với các đối thủ mạnh nhanh chóng lộ diện trên sân cỏ châu Á. HLV Đinh Hồng Vinh thẳng thắn chia sẻ rằng dù tinh thần nhóm rất tốt và kỷ luật chiến thuật được duy trì nhưng chất lượng trong những pha dứt điểm cuối cùng vẫn còn hạn chế. Điều này phơi bày bức tranh chung của bóng đá trẻ nước nhà: thiếu chân sút đủ bản lĩnh, thiếu người dẫn dắt hàng công hiệu quả cùng với sự đơn điệu trong cách triển khai bóng.
Trong thời gian tới, cả đội tuyển quốc gia lẫn U23 Việt Nam sẽ bước vào những thử thách quan trọng tại SEA Games 33 và vòng chung kết U23 châu Á. Việc HLV Kim Sang Sik đảm nhận trách nhiệm chỉ đạo song song hai đội bóng càng khiến ông nhận diện rõ hơn những điểm yếu còn tồn tại sau hơn một năm làm việc cật lực. Giải pháp lâu dài cần hướng đến là xây dựng một hệ thống tấn công có chiều sâu và đa dạng, chứ không thể cứ mãi lệ thuộc vào mỗi Xuân Son hoặc bất kỳ cá nhân nào khác.
Việc trở lại của một ngôi sao luôn đem lại hy vọng cho người hâm mộ nhưng để tạo dấu ấn đậm nét trên đấu trường châu lục, đội tuyển Việt Nam bắt buộc phải biết cách phối hợp đồng bộ, giành chiến thắng bằng sức mạnh tập thể thay vì trông chờ từng cá nhân gánh vác toàn bộ nhiệm vụ ghi bàn. Khi vượt qua được rào cản phụ thuộc ấy, bóng đá Việt Nam mới có cơ hội thăng tiến vững chắc và bước lên những tầm cao mới mang tính bền vững.