Tottenham những ngày qua lâm vào một hoàn cảnh có thể gọi là… khổ sở. Truyền thông Anh gọi đó là “cuộc khủng hoảng Kane”, ám chỉ đến câu chuyện tương lai của tiền đạo người Anh. Chủ tịch Daniel Levy thì vẫn đang chơi bài “tốt nhất là im lặng”. Người thay ông chịu trận lại chính là Ryan Mason non trẻ. Nhưng ít ra, Harry Kane cũng đã lên tiếng.
“Khổ sở”, đó là từ phù hợp để khắc họa bầu không khí ở Tottenham Stadium những ngày này. Thành tích đội bóng thì chưa có dấu hiệu cải thiện, với phong độ đánh đu lúc thắng lúc thua. Nhưng sự ảm đạm đến chủ yếu từ chủ đề tương lai của Harry Kane.
Từ hôm thứ Ba cho đến sau trận thua Aston Villa 1-2 trên sân nhà, những câu hỏi được đặt cho HLV Ryan Mason chủ yếu xoay quanh chủ đề tương lai của Kane. Cứ mỗi lần như vậy, như một kịch bản định sẵn, người thuyền trưởng tạm quyền đều không phủ bác, không tiết lộ và không hứa hẹn bất kỳ điều gì. Thậm chí, trong buổi họp báo trước trận vào hôm thứ Ba qua (18/5), Ryan Mason đã buộc phải từ chối trả lời câu hỏi liệu Harry Kane sẽ cảm thấy hạnh phúc ở CLB trong 3 năm còn lại của hợp đồng.
Tờ Telegraph của Anh đã trích dẫn lại phát biểu của Mason ngày hôm đó như sau: “Thật sai lầm,” Mason một thoáng ngập ngừng, “khi tôi là người được hỏi để nói về một chủ đề liên quan tới cầu thủ, hay ứng viên tương lai cho chiếc ghế nóng của đội bóng. Hay là tôi phải đưa ra một câu trả lời mang tính giả định nào đó về những gì sẽ diễn ra trong mùa hè và mùa giải tới chăng? Làm sao tôi có thể biết được.”
Một câu hỏi thật sự hóc búa với vị HLV mới chỉ trải qua đúng 6 trận cầm quân ở cấp độ chuyên nghiệp. Nhưng hỏi thì vẫn phải hỏi, đó là công việc của các ký giả, dù có lẽ họ cũng thừa biết mình sẽ nhận được câu trả lời như thế nào.
Nếu tồn tại một lý do nào đó mà những câu hỏi kiểu như thế - chắc phải đến 20 lần – cứ được đặt ra đối với Mason, thì bởi anh là một trong những người bạn thân lâu năm của Kane. Ở góc độ công việc, hai người họ hẳn phải nói chuyện với nhau hàng ngày. Mason có thể thật sự không biết câu trả lời, hoặc có khi anh không được phép nói ra những gì mình biết. Một hoàn cảnh nan giải với HLV tạm quyền mới 29 tuổi.
Nhưng cũng đành chịu. Vì lúc này, còn ai khác ngoài Mason đại diện cho Spurs trước các ống kính, trước các micro, trước máy thu âm? Mason đơn độc trong sự ủy thác ấy. Vị chủ tịch CLB, ông Daniel Levy, thì vẫn đang chơi chiêu bài “im lặng là vàng”.
Có hợp lý hay không khi Mason là người được hỏi? Bởi con voi nằm trong góc phòng là người mặc chiếc áo số 10 và con voi ấy đang tìm lối ra. Sự thật nằm ở chính Harry Kane cơ mà?!
Cuối cùng thì Kane cũng không để bạn mình đơn độc. Ít ra thì anh đã lên tiếng.
Cuộc trò chuyện trên sân golf giữa Harry Kane với Gary Neville của Sky Sports trong một chương trình có tên gọi “The Overlap” được phát đúng thời điểm nhạy cảm này. Có lẽ, họ đã ghi hình từ trước đó vài ngày, nhưng lời nói thì vẫn là xuất phát từ Kane trong một tâm thế muốn ra đi thật sự.
“Tôi muốn được chơi ở những trận cầu tầm cỡ nhất,” Kane nói với Neville. “Mùa giải này, tôi đã phải ngồi nhà xem các đội bóng Anh khác làm nên những điều tuyệt diệu ở Champions League. Đó lại chính là những trận đấu mà tôi muốn mình được dự phần, được góp mặt. Đây là thời điểm trong sự nghiệp mà tôi phải ngẫm lại, để xem mình đang ở đâu.”
Và hai câu nói thật sự quan trọng của Kane, chính là: “Có thể ngài chủ tịch sẽ vạch ra kế hoạch, nhưng cuối cùng, mọi thứ tùy thuộc vào bản thân tôi. Tôi đã cống hiến cho CLB 16 năm cuộc đời, vì vậy tôi hy vọng chúng tôi có thể có một cuộc trò chuyện chân thành, êm đẹp và xem mọi thứ sẽ như thế nào.”
Trước đó, sau nhiều ngày kể từ khi những thông tin đầu tiên về việc Kane muốn rời Tottenham xuất hiện trên các mặt báo, người ta tự hỏi: Kane rồi sẽ chấp nhận im lặng đến bao lâu? Anh có đi những nước cờ quyết liệt không? Và tình hình có thể trở nên đau xót ra sao với cả đôi bên?
Kane đã tự trói tay mình khi chấp nhận ký với Spurs đến 6 năm hợp đồng và trao chiếc chìa khóa lại cho Daniel Levy. Vị chủ tịch của Tottenham dường như không muốn thừa nhận sự tồn tại của “điều khoản quý ông” mà Kane tin rằng lẽ ra sẽ cho phép anh được rộng đường tìm kiếm chân trời mới. Giờ anh muốn đòi lại chiếc chìa khóa ấy.
Nhiều người thì tin Levy vẫn sẽ tiếp tục cố thủ với thông điệp “Không bán”, bởi 3 năm còn lại trong hợp đồng của Kane là một giới hạn cho phép ông giữ được sự bình thản. Nhưng như Kane có nói trong “The Overlap”: “Bạn không thể biết được trong đầu ngài chủ tịch đang nghĩ gì – có thể ông ấy muốn bán tôi. Ông ấy có lẽ đang nghĩ, ‘Nếu có thể thu về 100 triệu bảng Anh thì tại sao lại không nhỉ?’ Giá trị của tôi sẽ không còn được như thế trong 2 hay 3 năm nữa.”
Nếu Levy có nghĩ đến chuyện để Kane ra đi, ông đương nhiên sẽ muốn đổi lại bằng rất nhiều tiền. Nhưng con số 120 triệu bảng Anh là quá lớn với nhiều CLB, ngay cả những đội bóng thật sự muốn có Kane là Man City, Man Utd hay Chelsea – dù có thể Kane xứng đáng với ngần ấy tiền thật.
Kane đủ khôn ngoan để không phủ nhận cũng không khẳng định bất kỳ điều gì, nhưng khi anh tuyên bố, “Tôi cảm thấy rằng mình vẫn còn gần như cả một đời sự nghiệp nữa để thi đấu. Tôi vẫn còn 7 hay 8 năm trong đời cầu thủ, đó cũng là quãng thời gian mà đến nay tôi trải qua ở Premier League”, ấy không khác gì một thông điệp dành cho những CLB muốn theo đuổi anh. Nếu họ có được Kane, anh vẫn sẽ là cỗ máy bền bỉ đến 7, hay 8 năm nữa. Vì thế, vào cuộc thôi?
Từ xưa đến nay, cách tiếp cận vấn đề của Levy luôn là nhấn mạnh vào việc: Hợp đồng phải được tuân thủ, trừ khi bản thân ông muốn đẩy một cầu thủ nào đó khỏi CLB. Levy trong mắt giới đại diện cầu thủ và các đồng nghiệp ở những CLB đối thủ là một người điều hành vô cảm và không quan tâm đến cách dư luận đánh giá về ông.
Levy ngưỡng mộ sách lược ký kết hợp đồng và đàm phán phí chuyển nhượng trong suốt nhiều năm mà nhờ đó, ông tạo nên sự khiếp sợ đối với nhiều CLB. Có lẽ, trong trường hợp của Kane, Levy cũng đang hành xử tương tự như vậy.
Song, vị thế của Kane ở Tottenham đòi hỏi một cách hành xử khác. Phong độ và tâm trạng của tiền đạo người Anh có thể điều chỉnh cả nhiệt độ ở đội bóng. Kane là nhịp đập của cả đội, một cầu thủ hết mực chuyên nghiệp nhưng cũng dễ thăng trầm bởi tính khí và phong độ.
Cuộc khủng hoảng Kane sẽ là một vấn đề nan giải với bất kỳ vị chủ tịch CLB nào, nhưng sẽ không được giải quyết theo cách thông thường. Xử lý theo cách quá lý trí và lạnh lùng hay cần một sự thấu hiểu cảm xúc.
Levy rồi sẽ còn rất nhiều việc phải làm, ít nhất là tìm kiếm người thuyền trưởng chính thức cho đội bóng. Ông có thể cảm thấy và tin rằng sách lược đúng đắn nhất đôi khi là không làm gì cả. Nhưng khi mà Ryan Mason đang phải thay mặt Tottenham trả lời mọi câu hỏi và Kane thì đã lên tiếng, rồi rất có thể sẽ lại tiếp tục bằng một cách nào đó thúc đẩy những quân cờ của mình, Levy – dù có nhìn nhận vấn đề thế nào đi chăng nữa – phải chăng đã đến lúc phải tự mình vào cuộc?
Hoàng Thông Le Foot