Mười hai năm, một khoảng thời gian không ngắn đối với bất kỳ ai, kể cả một nhà báo thể thao từng có dịp đặt chân đến Việt Nam. Tôi nhớ lại lần cuối cùng mình đến đây, chứng kiến trận đấu đầy sôi động giữa Sông Lam Nghệ An và Đà Nẵng tại thành phố Vinh. Dưới sự cuồng nhiệt của hàng nghìn khán giả, tôi đã cảm nhận được tình yêu bóng đá mãnh liệt của người hâm mộ Việt. Và giờ đây, sau 12 năm, tôi lại có mặt tại Việt Nam, một đất nước mà tôi luôn dành cho nó một tình cảm đặc biệt.
Hành trình trở lại Việt Nam sau 12 năm: PVF, Hàng Đẫy và những cảm xúc khó quên
Chuyến đi lần này đưa tôi đến Hà Nội và Hưng Yên, nơi tôi có cơ hội ghé thăm Trung tâm đào tạo bóng đá trẻ PVF – một “lò” cầu thủ danh tiếng của Việt Nam. Được gặp lại Thành Lương, một người mà tôi đã từng phỏng vấn tại Singapore năm 2013, là một niềm vui khôn xiết. Thành Lương, người giữ kỷ lục 4 Quả bóng Vàng Việt Nam, vẫn giữ nguyên sự nhẹ nhàng, khiêm tốn và chân thành – những phẩm chất đáng quý của một cầu thủ tài năng.
PVF thực sự gây ấn tượng mạnh với tôi. Trung tâm này được trang bị hiện đại với nhiều sân cỏ tự nhiên và nhân tạo, đáp ứng nhu cầu tập luyện của các cầu thủ ở nhiều lứa tuổi khác nhau. Thậm chí, PVF còn sở hữu một sân vận động đạt tiêu chuẩn quốc tế, sức chứa lên tới 3.600 chỗ ngồi. Không ngoa khi nói rằng, PVF xứng đáng là “nhà máy bóng đá” của hiện tại và tương lai, một nơi ươm mầm cho nhiều thế hệ cầu thủ tài năng của Việt Nam, đúng như những gì báo chí trong và ngoài nước đã từng đưa tin.
Hà Nội, thủ đô thân yêu, nơi tôi đặt chân đến lần đầu tiên vào năm 2007 nhân dịp VCK Asian Cup, vẫn luôn giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi. Giải đấu Asian Cup 2007, được tổ chức tại 4 quốc gia, trong đó có Việt Nam, đánh dấu một cột mốc lịch sử quan trọng của bóng đá Đông Nam Á.
Tôi đến sân vận động Hàng Đẫy huyền thoại, nơi tôi được chứng kiến trận đấu giữa CLB Công an Hà Nội và Hải Phòng. Hàng Đẫy là sân vận động thứ ba mà tôi được đặt chân đến tại Việt Nam, sau Vinh và Mỹ Đình. Màu vàng đặc trưng bao phủ khắp sân tạo nên một diện mạo riêng biệt, khó lẫn với bất kỳ sân vận động nào khác.
Những vết tích của thời gian in hằn trên từng lớp sơn bong tróc, những mạng nhện giăng mắc ở góc sân, những vết nứt trên tường và hàng rào rỉ sét… Đối với một số người, đây có thể là những khuyết điểm. Nhưng với tôi, mỗi chi tiết ấy lại là một câu chuyện, là một phần lịch sử của sân vận động này. Hàng Đẫy mang lại cho tôi một cảm giác mộc mạc, gai góc và đầy cảm xúc, khác hẳn với vẻ hiện đại của các sân vận động khác.
Trận đấu giữa CLB Công an Hà Nội và Hải Phòng đã để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc. Có lẽ vì tôi đến từ Singapore, một quốc gia mà nền bóng đá hiện tại đang gặp nhiều khó khăn, nên việc chứng kiến sức mạnh của CLB Công an Hà Nội, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng tài năng Quang Hải, càng khiến tôi khâm phục. Dù V.League có thể chưa sánh bằng giải VĐQG Indonesia, nhưng vẫn là một trong những giải đấu hàng đầu Đông Nam Á.
Hơn 10.000 khán giả đã đến sân cổ vũ, tạo nên một bầu không khí sôi động đến nghẹt thở. Tiếng trống, tiếng chiêng vang rền, hòa quyện với tiếng hò reo của người hâm mộ, tạo nên một âm thanh sống động, gợi nhớ đến hình ảnh múa rối nước truyền thống của Việt Nam. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời, khó quên.
Được trở lại Việt Nam, được tác nghiệp tại V.League một lần nữa, là một niềm hạnh phúc khó tả. Tôi hy vọng rằng sẽ không phải chờ thêm một thập kỷ nữa mới có dịp trở lại đây. Cảm ơn Việt Nam, cảm ơn V.League, và hẹn gặp lại!
Chuyến đi này đã khép lại, nhưng những kỷ niệm về PVF, sân vận động Hàng Đẫy cùng với sự cuồng nhiệt của người hâm mộ Việt Nam sẽ mãi in sâu trong trái tim tôi. Tôi tin rằng, bóng đá Việt Nam sẽ còn phát triển hơn nữa trong tương lai, với sự đầu tư mạnh mẽ vào cơ sở vật chất và đào tạo trẻ.