Trên sân cỏ xanh mướt của Jaime Mata tại thị trấn Tres Cantos, một nhóm các ông lão tóc bạc chậm rãi chuyền bóng, tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp nơi. Không có những bước chạy nhanh hay những pha va chạm mạnh mẽ, tất cả chỉ đơn giản là đi bộ theo đúng luật chơi của bóng đá đi bộ. Dù không còn sức trẻ như thuở nào, ánh mắt họ vẫn toát lên niềm hứng khởi và năng lượng tươi mới, như thể đang sống lại những ngày tháng sôi động trên sân bóng.
Arsenio, 82 tuổi, dừng chân giữa sân với hơi thở nhẹ nhàng rồi mỉm cười hạnh phúc: “Chúng tôi vẫn ở đây, vẫn tận hưởng từng khoảnh khắc. Được sống thêm ngày nào là ta sống hết mình ngày đó.” Kế bên ông, Jose, kém một tuổi, gật đầu đồng tình: “Chúng tôi có một cộng đồng tuyệt vời toàn những người bạn thân thiết. Điều đó thực sự là một phép màu đối với tất cả chúng tôi.”
Hai người đàn ông này là những thành viên lớn tuổi nhất trong đội bóng Tres Cantos – một trong những câu lạc bộ tiên phong phát triển phong trào bóng đá đi bộ tại Tây Ban Nha. Môn thể thao này được xem như liều thuốc tinh thần đặc biệt dành cho người cao tuổi sau khi nghỉ hưu.
“Nhiều người thấy trống trải khi nghỉ việc. Ở đây, ai cũng không đặt mục tiêu vô địch Champions League mà chỉ muốn được tập luyện, giao lưu và tận hưởng cuộc sống,” Manuel Ferre – người đã đưa bóng đá đi bộ đến Tres Cantos – chia sẻ.

Các thành viên của CLB bóng đá đi bộ Tres Cantos. Ảnh: Marca
Mỗi tuần vào thứ Ba và thứ Năm, đội bóng tập trung luyện tập. Một số thành viên còn tham gia các giải đấu ở Torrevieja để đại diện Tây Ban Nha tranh tài tại Giải vô địch thế giới bóng đá đi bộ. Thậm chí có người vừa trải qua ca lọc thận nhưng vẫn cố gắng đến sân vì cảm giác thiếu vắng nếu không ra sân chơi.
Jose tâm sự rằng nhờ môn thể thao này mà ông cảm thấy mình trẻ hơn ít nhất mười năm. Dù tuổi cao đã mang theo thoái hóa mắt cá và từng trải qua phẫu thuật thoát vị, sức khỏe giảm sút nhưng bóng đá đi bộ không yêu cầu thể lực quá nhiều mà chủ yếu cần sự tỉnh táo và nhanh nhẹn của trí tuệ. “Tôi vẫn còn rất nhiều chiến thuật bóng đá trong đầu,” ông cười nói và chỉ tay lên đỉnh đầu.
Arsenio kể lại rằng ông từng chơi bóng đến 29 tuổi trước khi chuyển sang các môn khác như tennis và golf. “Tôi sống đều đặn với thể thao suốt 20 năm ở El Pardo. Một ngày Manuel rủ thử chơi bóng đá đi bộ, tôi lấy đôi giày cũ ra thử và nhận lời khẳng định mình còn đủ sức đánh bóng. Bây giờ tôi tự do làm mọi điều mình thích,” ông nói đầy tự hào về hành trình sống khỏe mạnh sau nhiều năm lao động vất vả.
“Năm ngoái, Liên đoàn Madrid mời chúng tôi dự giải gồm các đội Getafe, Rayo Majadahonda và Pinto. Có lúc đội thiếu người nên tôi gọi con trai ra sân cùng chơi. Hai cha con chung đội là kỷ niệm khó quên đối với tôi,” Jose nhớ lại khoảnh khắc xúc động khi gia đình hòa nhập cùng cộng đồng.
Arsenio bổ sung rằng bóng đá hiện đại thường bị áp lực thắng thua chi phối quá nhiều khiến thanh niên tìm kiếm niềm vui qua màn hình điện tử thay vì trên sân cỏ thật. Trong khi đó, bóng đá đi bộ đơn giản chỉ cần tận hưởng hạnh phúc qua từng đường chuyền và giây phút cùng nhau chia sẻ niềm vui.
“Tinh thần của môn này chính là vui vẻ chứ không phải cạnh tranh gay gắt,” Manuel Ferre nhấn mạnh về quy định nghiêm ngặt nhằm bảo vệ sức khỏe người chơi. “Nếu ai đó ngã lập tức trận đấu phải dừng lại. Người chơi không được chạy mà phải giữ một chân luôn tiếp xúc mặt đất giống như luật đi bộ thể thao. Cấm vào bóng từ phía sau hoặc bên hông và hạn chế các pha tranh chấp nhằm tránh va chạm.”
Quy định tuy rõ ràng nhưng linh hoạt tùy theo từng địa phương áp dụng, có nơi còn loại bỏ thủ môn hoặc thu nhỏ kích thước cầu môn để tăng tính an toàn và phối hợp nhóm.

Các cụ ông trong buổi đá bóng đi bộ. Ảnh: Marca
“Tôi mong muốn có nhiều hơn vài chạm bóng mỗi lượt chơi vì không được chuyền dài nên mọi người phải phối hợp nhanh nhạy và di chuyển hợp lý để tổ chức tấn công hiệu quả,” Arsenio chia sẻ vui vẻ.

Buổi đá bóng đi bộ tại Tres Cantos.
Jose nêu quan điểm về giới hạn độ tuổi tham gia: “Quy định tối thiểu là 50 tuổi nhưng tôi nghĩ nên mở rộng vì những người ngoài 50 hiện nay vẫn còn sung sức rất nhiều. Còn chúng tôi – nhóm từ 70 đến 80 tuổi – chỉ cần được ra sân để hòa mình vào niềm vui đơn giản hàng tuần là đủ hạnh phúc rồi.”
Phong trào bóng đá đi bộ xuất phát từ Anh quốc rồi nhanh chóng lan rộng sang nhiều nước châu Âu khác. Tại Tây Ban Nha, môn thể thao này bắt đầu được biết đến từ cộng đồng người Anh sinh sống ven biển Levante rồi phát triển mạnh mẽ tại các khu vực khác như Tres Cantos nhờ sự nhiệt tình của những người truyền cảm hứng như Manuel Ferre.

Các thành viên của CLB bóng đá đi bộ Tres Cantos. Ảnh: Marca
“Ban đầu mọi người phản ứng vì đau đầu gối hay lưng yếu nhưng khi nghe nói chơi bóng đá… bằng cách đi bộ thì tất cả đều tò mò muốn thử nghiệm. Sau hơn một năm rưỡi, chúng tôi đã có hơn ba mươi thành viên tham gia đều đặn,” ông kể lại hành trình xây dựng đội hình.

CLB Tres Cantos luyện tập cùng nhau.
Sau mỗi buổi tập luyện, các thành viên thường tụ họp bên nhau nâng ly bia không cồn để duy trì sự tỉnh táo lái xe về nhà sau đó. Họ coi đây vừa là dịp thư giãn vừa giữ cho tinh thần đồng đội thêm bền chắc.

Buổi đá bóng đi bộ tại Tres Cantos.
“Lời nói đùa ấy trở thành phương châm cho cuộc sống: hãy chậm lại để nhận ra cuộc đời vẫn vô cùng đáng yêu,” Arsenio kết luận. Ông cùng Jose và các bạn bè không chạy đua để chiến thắng ai cả mà đang học cách tận hưởng từng khoảnh khắc ý nghĩa mà cuộc đời tặng suốt hành trình dài phía trước.