Gianluca Vialli và Roberto Mancini đang đứng trên sân thượng của La Piedigrotta, nhà hàng nơi cả hai từng thường ăn tối với các thành viên của Sampdoria hai lần một tuần. Đối với họ, đó là địa điểm có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Tại đây, lứa cầu thủ năm ’91 đã tụ họp vào tháng 5 vừa qua để kỷ niệm 30 năm ngày Doriani gọi là “scudetto”, chức vô địch giải đấu duy nhất của cả câu lạc bộ, một đêm để nhớ với những hoài niệm và tiếng cười sảng khoái.
Và khi Mancini hướng mắt ra ngoài ban công, tâm trí của ông đang hướng về Wembley với thất bại trong hiệp phụ mà Sampdoria phải chịu trong trận chung kết Cúp C1 châu Âu năm 1992. “Chúng ta đã từng luôn giành chiến thắng tại Wembley,” Mancini thở dài.
“Thất bại nào mà chả có những lần đầu tiên,” Vialli an ủi Mancini. “Chiến thắng hoặc có thêm cơ hội để học hỏi, phải không nào? Hãy nghĩ về những khoảng thời gian tươi đẹp”. Luôn nhìn vào khía cạnh tươi sáng, mỉm cười và đón nhận những điều tích cực. Đó chính là Vialli tinh tế chúng ta luôn biết tới.
Thứ Bảy tuần trước, hơn một tháng sau cuộc hội ngộ đó ở Genoa, cả hai đã cùng nhau giành chiến thắng tại Wembley. Nhìn Vialli chạy xuống bậc thang, lướt qua cánh cổng nhỏ giữa khán đài và sân, và ôm lấy Mancini, người quay thẳng vào vòng tay của Vialli như thể ông biết đối tác cũ trên hàng công của mình đang ở đó, cả hai đang tràn ngập trong sự hưng phấn do bàn thắng của Federico Chiesa. Mancini và Vialli đã từng nhiều lần làm như vậy khi ăn mừng các bàn thắng họ ghi được trong màu áo Sampdoria. Nhưng giờ đây, những cái ôm giữa 2 người ở vai trò mới mang lại cảm xúc đặc biệt khác.
“Roberto đã là người hùng của tôi kể từ khi tôi 14 tuổi,” Vialli nhớ lại trên Che Tempo Che Fa, chương trình do một fan hâm mộ Sampdoria Fabio Fazio tổ chức trên RAI. “Chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên tại Coverciano (trụ sở chính của đội tuyển quốc gia). Mọi người đã không ngừng nhắc tới Mancini ngay cả khi đó. Chúng tôi quen nhau được bao lâu rồi nhỉ? Bốn mươi năm? Anh ấy và tôi dường như hiểu và biết tất cả mọi thứ về nhau vậy”.
Những tình bạn cao đẹp như thế này chính là những gì chúng ta tìm kiếm trong cuộc sống. Chủ sở hữu cũ của Sampdoria, Paolo Mantovani, một người cha của Mancini và Vialli, đánh giá cao mối quan hệ đặc biệt giữa họ và luôn trân trọng nó.
Tình bạn giữa Mancini và Vialli đã rất gắn bó kể từ thời điểm đó. Họ ở chung phòng khách sạn Astor, nơi các ngôi sao của Sampdoria qua đêm trước mỗi trận đấu, và luôn gọi món mì Ý alla bucaniera lúc nửa đêm được chế biến bởi người đầu bếp riêng của đội.
Nhiều năm nổi tiếng là cặp song sát hàng đầu Serie A, nhưng Mancini và Vialli hiếm khi đá chính cùng nhau trên hàng công của đội tuyển Ý trước sự cạnh tranh khốc liệt của các ngôi sao. Cả hai chỉ đồng hành trong một giải đấu lớn duy nhất là Euro 1988. Vialli giã từ sự nghiệp quốc tế vào năm 1992 sau 59 trận khoác áo đội tuyển quốc gia còn Mancini rời Azzurri 2 năm sau đó chỉ với 38 lần cống hiến cho đội tuyển.
Một thời gian sau, Vialli trải qua đợt hóa trị thứ hai. Căn bệnh ung thư tuyến tụy quái ác mà ông từng điều trị đã quay trở lại. Ban đầu Vialli nghĩ rằng đó chỉ là việc vô thưởng vô phạt như tổn bị thương dây thần kinh khi chơi gôn. Vialli đã nhờ Gigi Buffon liên lạc với chuyên gia mà ông đã gặp sau World Cup 2010 ở Nam Phi. Nhưng rõ ràng là có nhiều cơn đau như bị bắn ở cơ bàn tọa của Vialli hơn là tổn thương dây thần kinh tọa. “Tôi bắt đầu cảm nhận được cơ thể mình đi xuống trầm trọng theo cách mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây,” Vialli viết. “Cứ như thể tôi đã trở thành một người khác. Tôi cảm thấy trống rỗng, kiệt quệ, không có một chút niềm tin và sự tích cực. Tôi thường xuyên khóc khi ngồi một mình. Tôi cố gắng tập đi bộ nhưng dù chỉ vài bước cũng khó. Khó khăn đến mức trong đầu tôi chỉ luôn nghĩ tới bỏ cuộc ”.
Vialli giảm gần 2,5 lần khối lượng cơ thể sau những lần hóa trị, xạ trị. Để che giấu căn bệnh của mình , ông đã mặc thêm nhiều lớp áo và quần dài bó sát. Các cô con gái đã kẻ lông mày và trang điểm giúp ông che đi làn da nhợt nhạt.
Trong khi được điều trị, Vialli bắt đầu nghiên cứu triết học châu Á và biên soạn những câu trích dẫn, thần chú và câu chuyện để giúp ông có những suy nghĩ tích cực và lạc quan. Kể từ đó, chúng đã được xuất bản trong cuốn sách Goals thứ hai của ông ấy, đã được dịch sang tiếng Anh bởi Gabriele Marcotti. “Giờ đây chúng là một phần của tôi,” Vialli chia sẻ, “Chúng là sức mạnh tinh thần… là ‘áo giáp’ của tôi.” Tuy nhiên, Vialli chưa bao giờ coi ung thư là một cuộc chiến.
“Tôi không phải là một chiến binh và tôi cũng không hề chiến đấu với ung thư. Đó là một kẻ thù quá mạnh và tôi chả có cơ hội. Tôi đơn giản là một người đàn ông trong hành trình cuộc đời mình và căn bệnh ung thư đã tham gia cùng tôi trong cuộc hành trình đó như một người bạn đồng hành bất đắc dĩ. Mục tiêu của tôi là tiếp tục bước đi trong cuộc sống, tiếp tục bước đi cho đến khi ‘nó’ để tôi yên. "
Cuối cùng, Vialli đã chiến thắng số phận và một lần nữa trở thành cộng sự đáng tin cậy của Mancini ở đội tuyển Italia. Thời gian đầu, Vialli đảm nhận vai trò trưởng đoàn, vị trí đã bị bỏ trống từ năm 2013. Đến tháng 11/2020, Vialli lần đầu xuất hiện trong vai trò trợ lý huấn luyện viên khi Lele Oriali vắng mặt.
"Chúng tôi gặp nhau cách đây 40 năm và không đơn thuần chỉ là bạn, chúng tôi còn thân thiết như những người anh em. Trải qua những điều phi thường tại Sampdoria, sau đó mối quan hệ càng được củng cố ngay cả khi chúng tôi lựa chọn đi những con đường khác nhau. Tình bạn giúp bạn làm việc tốt hơn, bởi vì bạn đã có sự tin tưởng tuyệt đối.”, Vialli nhấn mạnh.
Hoàng Nam
Thể thao 247 & BLV Anh Quân cùng hợp tác để mang đến mùa hè Euro sôi động cho khán giả.