Trận bán kết Ý - Tây Ban Nha đã diễn ra hấp dẫn vượt sức mong đợi, với chiến thắng cuối cùng cho Ý trên chấm luân lưu. Thực tế, Tây Ban Nha xứng đáng một vé vào chung kết vì họ là đội duy nhất cho đến nay đã đọc bài của Ý trọn vẹn nhất, và đẩy Ý vào những nguy khốn nhất…
Khi mới kết thúc vòng bảng, thethaoso247 đã từng nhận định cách để khắc chế một Azzurri chơi cuồn cuộn của Mancini. Và Áo là đội bóng đã suýt làm được điều đó nhưng với một chất lượng đội hình không đủ để thực hiện các ý tưởng, Áo đã không thể trở thành một rào cản lớn. Nhưng Tây Ban Nha thì khác. Với một hàng tiền vệ đồng đều và giàu kỹ năng, họ đã khiến Ý không còn có thể triển khai lối chơi quen thuộc của mình.
Như tất cả chúng ta đều được chứng kiến ở 5 trận đấu đầu tiên tại EURO 2020 của Ý, vùng hoạt động quen thuộc của Ý luôn nằm ở khoảng 2/3 sân đối phương. Ở vùng hoạt động này, Ý đặt ra hai mục tiêu lớn. Thứ nhất, họ đẩy xa bóng khỏi khung thành của Donnarumma và tạo ra tính an toàn trong phòng ngự, giảm áp lực lên cặp trung vệ có tuổi. Thứ hai, Ý có thể lựa chọn chơi chuyển đổi trạng thái nhanh ở vùng gần vòng cấm đối phương và do đó, họ tiết kiệm được thời gian để tổ chức tấn công, phản công do quãng đường luân chuyển bóng đến cầu môn đối phương được rút ngắn lại.
Để có thể phát huy mạnh mẽ uy lực của mình ở vùng tiện lợi này, Ý luôn duy trì một cự ly đội hình lý tưởng với nhân sự chơi rất gần nhau. Khoảng cách tối đa giữa hai cầu thủ Ý luôn chỉ ở khoảng 7m mà thôi. Do đó, họ dễ dàng liên lạc với nhau, dễ giải toả áp lực khi có nhiều phương án chuyền bóng an toàn, dễ hoán đổi vị trí để tạo ra các nút mở trên một mặt trận cô đặc con người.
Ý luôn duy trì một cự ly đội hình lý tưởng với nhân sự chơi rất gần nhau
Tây Ban Nha của Enrique nắm rõ được lối tiếp cận này của đối thủ và họ đã có đối sách rất hay. Ngay từ đầu trận. Enrique đã để cầu thủ của mình chơi đẩy cao đội hình, dùng khả năng cầm bóng của mình để dồn Ý ra khỏi vùng tiện lợi. Azzurri không thể hoạt động ở khoảng không gian khoảng 30m ở 2/3 sân của Tây Ban Nha. Ngược lại, bóng chủ yếu lăn ở 2/3 sân của Ý và do đó, khung thành Donnarumma bắt đầu chao đảo.
Tuyến tiền vệ của Tây Ban Nha cũng đã hoạt động khác hẳn so với các trận đấu trước của họ. Pedri không còn quá dâng cao thường xuyên mà thay vào đó, anh ta chơi gần Busquets và Koke hơn. Họ tạo thành một tam giác giữa sân với khoảng cách duy trì với nhau cũng luôn dao động ở mức 7-9m. Thêm vào đó, Olmo trở thành một tiền đạo pressing lùi về khá gần bộ 3 này và tạo các áp lực rất kịp thời sau lưng hàng tiền vệ Ý. Từ đó dẫn tới việc mỗi khi Ý cướp được bóng, Tây Ban Nha lập tức đoạt lại rất nhanh hoặc buộc Ý có những đường chuyền vội và mất bóng.
Nói thẳng, Tây Ban Nha đã pressing tốt hơn Ý rất nhiều. Và với việc bắt Ý không được chơi bóng ở khu vực quen thuộc, họ cũng khiến Ý không thể thi triển lối chuyển đổi nhanh quen thuộc của mình. Việc Ý cướp bóng ở gần cầu môn Donnarumma buộc họ chuyển đổi trạng thái ở vùng thấp và do đó, họ phải bắt tay vào tổ chức tấn công từ pha 1 (phase 1) và triển khai bóng từ tuyến dưới. Từ đó, thời gian tấn công của Ý cũng kéo dài hơn và họ không còn cho khán giả được thấy một Azzurri chơi dồn dập như các trận trước đó.
Ý phải tổ chức tấn công từ pha 1 và triển khai bóng từ tuyến dưới
Thực sự, Ý chỉ bắt đầu lấy lại thế trận một chút kể từ sau phút 33, khi họ có một pha hãm thành khá sắc khiến Tây Ban Nha giật mình và phải lui về để đảm bảo an toàn. Đó cũng là lúc Ý lấn không gian hòng đoạt lại chiến địa quen thuộc. Nhưng việc chiếm lại chiến địa quen thuộc này của Ý cũng không thường xuyên trước khả năng pressing và cầm bóng của Tây Ban Nha. Ý đã gặp một đối thủ đúng nghĩa và có thể nói, chính thức từ lúc này, bài của Ý đã được đọc không chỉ bởi Tây Ban Nha mà còn bởi nhiều đội bóng mạnh khác. Trong tương lai, nếu đối thủ sắp xếp tiền vệ chất lượng và khoa học, họ có thể khắc chế Ý không mấy khó khăn.
Bàn thắng của Ý thực ra không giúp họ có thế trận dễ thở hơn bởi khi Tây Ban Nha cần bàn gỡ, việc dâng cao với 1 hàng tiền vệ cầm bóng cực tốt của họ càng làm Ý rơi vào thế khó thi triển sức mạnh của mình. Thậm chí, Mancini đã phải đẩy Di Lorenzo vào chơi rất gần Jorginho để tăng cường quân số cho hàng tiền vệ, đặc biệt là trong một đêm mà cặp tiền vệ trụ Verratti - Jorginho không bùng nổ như kỳ vọng.
Ngay cả việc đưa Toloi vào sân và chơi biên phải, kéo Di Lorenzo vào hẳn như một tiền vệ và để Bernardeschi quán xuyến hành lang trái (một cách khá mờ nhạt) đã cho thấy Mancini hiểu rõ Ý đang thua kém Tây Ban Nha ở trung tuyến như thế nào. Bàn gỡ của Tây Ban Nha cho thấy khe giữa các hậu vệ Ý cũng có vấn đề và khá may mắn cho Ý là cánh phải của Tây Ban Nha không khai thác tốt sau khi Emerson rời sân khi Ý gần như đánh bạc vào áp lực tấn công ở cánh này có thể giúp giảm các mối đe doạ cho phòng ngự biên trái của Ý.
Toloi được tung vào sân để cân bằng lực lượng khu vực trung tuyến của người Ý
Nhưng Tây Ban Nha cũng chỉ làm được đến thế là hết bởi họ không có những sát thủ săn bàn. Vấn đề của Tây Ban Nha là cầm bóng nhiều, tạo nhiều cơ hội để làm gì khi không có ai khai thác tối đa hiệu quả các cơ hội ấy. Giả sử, trong đội hình Tây Ban Nha mà có một chân sút ở tầm vóc như Chiesa của Ý thôi, khả năng lớn Tây Ban Nha mới là đội bóng vào chung kết.
Giờ thì Ý đã thoát qua thử thách lớn nhất của mình để vào chung kết. Đối thủ của họ có thể khắc chế họ như Tây Ban Nha đã làm hay không? Đó là một câu hỏi mà Mancini cần phải nghiên cứu kỹ. Dẫu rằng cả Anh lẫn Đan Mạch đều không có những tiền vệ kỹ năng cao như Tây Ban Nha nhưng nếu họ sử dụng quân số để lấn át, Ý cũng dễ gặp khó khăn lớn. Và hơn hẳn Tây Ban Nha, Anh và Đan Mạch có những chân sút nguy hiểm hơn Morata, Olmo hay Moreno rất nhiều.
Thể thao 247 & BLV Anh Quân cùng hợp tác để mang đến mùa hè Euro sôi động cho khán giả.